Tôi đi làm văn phòng,ấtbạitrongviệcdạyconvìôngbàngoạinuôngchiềucháket qua xo so sáng đưa con đi học, chiều bà đón con về rồi cho ăn. Có thể nói, tôi rất biết ơn ông bà đã cưu mang, chăm cháu, lo cho tôi bao năm qua. Nhưng khi con ngày càng lớn, giữa tôi và ông bà càng căng thẳng chỉ vì cháu. Ông bà thương, chiều cháu, dần dần cháu không hợp tác với tôi vì quen thói đòi gì được nấy. Có vài lần mẹ con tôi đi chơi xa, cháu rất nghe lời mẹ, không bướng bỉnh như ở nhà. Khi tôi dạy cháu, cháu khóc không nín thì ông bà lại xúm vào chửi mắng tôi, nhất là bà ngoại, hoặc bà có thể đánh cháu kiểu cho tôi biết mặt.
Bao sự uất ức của tôi cứ kéo dài, mỗi lần như vậy tôi nghẹn ngào rồi khóc, khóc vì cảm giác bất lực trong việc dạy con. Những lần như vậy trong đầu tôi chỉ muốn ra khỏi cái nhà này. Hiện lương tôi 12 triệu đồng; ra thuê trọ, tiền ăn, tiền học, tiền nhà... tôi sợ con khổ. Rồi nghĩ lại cảnh hai mẹ con thuê nhà trọ ở, đêm hôm nhỡ khi con bệnh, tôi lại không đủ dũng khí để tự lập, tách con ra khỏi ông bà. Tôi thật sự là một người mẹ thất bại trong tình cảm, không cho con mình được gia đình trọn vẹn, giờ lại thất bại trong việc dạy con khi sống chung nhà ngoại mà không có tiếng nói. Tôi phải làm sao đây? Mong mọi người chia sẻ cùng tôi.
Quỳnh Chi
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc